Mạc Chí Kiên tức cũng không xong, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
"Mày cút ra khỏi đây, chỗ này là Mạc gia, chúng tao không chấp nhận loại lai lịch bất minh."
Dứt lời, ông quay người đi, đi tới bên di ảnh của ba ông quỳ xuống.
Bạch Mạn Cầm cũng rất buồn, nhưng giờ bà cũng không dám nhiều lời, một khi nhiều lời, Mạc Chí Kiên sẽ nổi giận. Việc bà làm sai, bà phải chịu, vì vậy mà kéo Mạc Thanh Tuyết.
"Tiểu Tuyết, con vẫn là đừng về đây nữa, nếu không ba con thấy con sẽ tức giận."
Mạc Thanh Tuyết có chút thất thần, nghe thấy lời nói ấy, cô cười lạnh.
"Ba mẹ đều không cần con nữa?"
Lúc này, tim cô ta rất đau rất đau, tại sao mọi thứ đều thay đổi? Rõ ràng những điều cô ta muốn đều nắm trong tay rồi, tại sao từng thứ một lại biến mất?
Bạch Mạn Cầm lau nước mắt: "Tiểu Tuyết, con lánh tạm một thời gian đi."