Nhìn vẻ mặt của Nam Cung lão gia, ông trông rất thờ ơ.
Nam Cung Ngạo thật sự bị ông làm tức giận, anh đứng lên, xích sắt khẽ động.
"Ông nội, thả con ra, nếu không từ nay về sau con sẽ không nghe lời ông nữa."
Trước đây anh coi như là nghe lời, chuyện anh muốn làm anh nhất định làm được. Nếu hôm nay ông nội không thả anh, về sau anh sẽ không nghe lời như vậy nữa.
Trong mắt Nam Cung lão gia hiện lên sự đau lòng: "Ngạo nhi, ông nội là muốn tốt cho con, về sau con không được gặp cô ta nữa."
Giường đang ngay ngắn bị anh làm lộn xộn, tiếng động lớn doạ người.
Nghe thấy lời nói của Nam Cung lão gia, Nam Cung Ngạo đột nhiên im lặng lại.
"Ông nội, con biết ông là muốn tốt cho con, có phải cô ấy bị người của ông mang đi không."
Hiện giờ anh chỉ cần cô bình an là được, chuyện khác anh có thể mặc kệ.
Nam Cung lão gia không cho người bắt cô đi, Nhưng vì để Nam Cung Ngạo hết hi vọng nên ông khẽ gật đầu.