Lệ Đình Tuyệt lại hôn miệng cô một cái: "Em nghĩ sao cũng được."
Hai người ở trên du thuyền chơi thật sự rất vui vẻ, cơm trưa là du thuyền thuê đầu bếp chuyên môn chuẩn bị cho bọn họ. Lúc đẩy đến trước mặt, Mạc Thanh Yên thấy đồ ăn đều là món cô thích, vui sướng không thôi.
Hai người về đến nhà thì trời đã tối, bởi vì bọn họ còn ngồi trên du thuyền ngắm sao cho nên trên đường về nhà Mạc Thanh Yên vẫn luôn cười sung sướng.
"Chồng, hôm nay em vui lắm."
Cô cảm thấy hôm nay là ngày lãng mạn nhất, ra biển bắt cá, hơn nữa anh còn lượm cho cô được một viên trân châu. Cô nắm trong tay, đợi lát nữa đi cô nhất định phải đem nó làm thành một vật phẩm trang sức, đây là Tuyệt tự mình kiếm cho cô.
Lệ Đình Tuyệt nhẹ nhàng cười, ở trên đảo hơn mười ngày, mỗi ngày cô đều thực sự vui vẻ, mà anh cũng thập phần hưởng thụ.
Nếu có thể cùng cô qua cả đời như thế, sẽ tốt bao nhiêu.