Mạc Thanh Yên cười, dựa vào người anh, đánh nhẹ anh một cái.
"Chồng ơi, anh không cần quá chiều chuộng em đâu, sẽ chiều hư em đó."
Lệ Đình Tuyệt kéo cô ra khỏi nhà bếp, đi tản bộ trong sân, lúc này trời bắt đầu tốt lại. Hai người bước đi trong khuôn viên nở đầy hoa, Mạc Thanh Yên kéo tay anh.
"Chồng ơi, anh đã cho người xây khuôn viên này từ lúc nào vậy?"
Lệ Đình Tuyệt hạ mắt, nhìn vào đôi mắt to của cô, trong mắt cô tràn ngập sự tò mò, mang theo sự quan tâm của thiếu nữ.
Mặc dù anh đã bỏ lỡ thời kỳ thanh xuân của cô, nhưng dường như cô mãi mãi có một trái tim thiếu nữ, đối với cái gì cũng cảm thấy hứng thú.
"Nhiều năm trước đây, lúc đó anh vẫn chưa tìm thấy em, nhưng vẫn luôn muốn cùng em kết hôn như lúc này, nên đã cho người bắt tay vào làm, xây khoảng ba năm mới xây xong."
Ánh mắt Mạc Thanh Yên chợt sáng lên, đáy mắt phủ một tầng nước, anh sớm đã muốn cùng cô kết hôn, cảm giác này thật sự rất tốt đẹp!