Lệ Đình Tuyệt ôm lấy đầu cô, làm cho nụ hôn này trở nên sâu hơn.
...
Một tiếng sau, Mạc Thanh Yên tựa vào trong ngực Lệ Đình Tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cô nâng tay vén mái tóc ra sau.
Làn da lộ ra bên ngoài của Lệ Đình Tuyệt như được mạ một tầng ánh sáng vàng, chói mắt mà lại đường hoàng.
Bàn tay nhỏ bé của Mạc Thanh Yên khẽ vỗ lồng ngực anh.
"Anh nhất định phải khỏe lại đấy, em không thể không có anh."
Mong muốn lớn nhất của cô là có thể ở bên cạnh anh cả đời.
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt chợt tối rất nhiều, anh sao lại không muốn chứ?
"Sẽ khỏe lại, mặc kệ dùng bất cứ cách gì, anh đều phải sống sót."
Anh cũng thật sự nghĩ như vậy, chỉ cần có thể còn sống, bất kể dùng cách gì anh cũng phải thử. Anh muốn ở bên cạnh cô cho đến bạc đầu giai lão.
Mạc Thanh Yên đột nhiên chuyển mắt nhìn về một phía, mũi ngửi ngửi, cô đột nhiên ngồi dậy.
"A, phòng bếp cháy."