Lệ Đình Tuyệt và Mạc Thanh Yên ở giáo đường cả một buổi trưa, hai người đều rất thích chỗ này, kiến trúc cổ xưa, mỗi một nét điêu khắc đều mang theo sắc thái thần bí.
Không biết ai đã xây dựng lên giáo đường này, nhưng ở đây lưu truyền một truyền thuyết, nếu như có thể kết hôn ở đây, hai người đó có thể đời đời kiếp kiếp gặp nhau và yêu nhau.
Thấy mặt trời dần dần ngả về phía tây, Mạc Thanh Yên cũng đã đói bụng, vì thế cô quay đầu lại nói với Lệ Đình Tuyệt.
"Chồng ơi, em đói rồi."
Lệ Đình Tuyệt mỉm cười, nắm lấy tay cô rời khỏi giáo đường. Cô vốn nghĩ anh sẽ dẫn cô quay trở về nhà chú Vượng, nhưng hình như không phải.
Hướng anh đi không phải đường về thôn xóm, cô nhíu mày.
"Chúng ta muốn đi đâu vậy?"
"Về nhà."
Lệ Đình Tuyệt bình thản trả lời cô, sau đó cô liền nhìn thấy một tòa trang viên cách đó không xa. Tòa nhà này vô cùng xinh đẹp, trông giống như một ngôi nhà thủy tinh.