Đôi mắt hẹp dài của Lệ Đình Tuyệt chứa ý cười: "Ừ, chúng ta đi ngủ."
Anh nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, hai người ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, Angela dậy sớm, nhìn thấy ba đang ôm mẹ ngủ say, bé cười ngọt ngào.
"Như vậy mới đúng, con muốn ba mẹ mãi mãi ở cạnh con."
Bé nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hai người, nhìn một lúc lâu mới từ từ bò xuống giường.
Ra khỏi cửa phòng, đi xuống lầu, nhìn chỗ phòng khách, chú nhỏ và bà nội đang nói chuyện với nhau. Angel gọi hai người, bước chân cũng nhanh hơn.
"Bà nội, chú nhỏ, An An dậy rồi!"
Lam Vũ Điệp và Lệ Đình Phàm quay đầu, nhìn thấy bé đang bước nhanh xuống cầu thang. Lam Vũ Điệp hoảng sợ, đứng dậy.
"An An, đi chậm thôi."
Nhưng mà bé đã quên mất chuyện này rất nguy hiểm, dưới chân bước hụt, ngã xuống cầu thang.
Lệ Đình Phàm bước nhanh tới, bé nhào vào ngực hắn, sau đó ngã xuống dưới lầu.
" A..."