Lệ Đình Tuyệt nhíu mày nở nụ cười: ''Ừm, cả người anh đều là của em được chưa?''
Mạc Thanh Yên tựa vào vai anh, ngón tay dài mảnh khảnh vuốt ve xương quai xanh khêu gợi của anh.
''Về sau không được lại để người phụ nữ khác chạm vào anh, bởi vì chúng đều là của em.''
Cô bá đạo nói xong, mà tâm tình Lệ Đình Tuyệt lại càng ngày càng tốt, ôm cô lại bắt đầu làm. Mạc Thanh Yên muốn kêu cứu mạng, thế nhưng cô có kêu rách họng cũng sẽ không có người tới cứu cô.
Một đêm này, Lệ Đình Tuyệt giống như ăn phải thuốc kích thích, căn bản là không dừng lại được. Nếu không phải cuối cùng Mạc Thanh Yên liên tục cầu xin tha thứ, anh mới buông cô ra.
Cô rúc trong lòng anh, khóe miệng cong cong.
''Lệ Đình Tuyệt, sao anh giống chó Poodle vậy hả?''
May mà hiện giờ bọn họ không ở cùng một chỗ, nếu mỗi ngày đều bị anh hành hạ như vậy, cô sẽ mệt chết mất.
Mà người đàn ông nào đó vẻ mặt như gió xuân, dường như không hề mệt chút nào, nắm chặt vòng eo của cô.