Lệ Đình Tuyệt tay cầm súng chĩa vào những sát thủ vây bên cạnh nổ súng, sau đó lôi ra một quả lựu đạn, ném về hướng bọn chúng. Quả lựu đạn này là do chính anh đặc chế, sau khi phát nổ sẽ sinh ra một loại sóng gây nhiễu, người bị trúng đạn cho dù không bị thương thì cũng tạm thời không nhìn thấy gì.
Vì thế những người kia sau khi tránh lựu đạn thì trước mặt cũng chỉ là một màn tối đen.
Anh dứt khoát nhảy xuống, ôm lấy Mạc Thanh Yên, cô trồi trên mặt nước, ho sặc sụa.
Đôi môi của Lệ Đình Tuyệt hôn lên tai cô: "Em xem, anh không hề bỏ rơi em."
Mạc Thanh Yên ho một hồi mới đỡ hơn chút, mặc cho anh đưa cô lên một con thuyền ca nô, sau khi lên ca nô, anh tăng tốc, con thuyền ca nô bé lái nhanh về phía trước.
Hai người họ cả thân ướt sũng, lúc này trời đổ mưa cũng chả quan tâm nữa. Lệ Đình Tuyệt xem đồng hồ đeo tay, vừa gửi tin cho Phi Đao bọn họ vừa tìm đường ra, anh không muốn cứ ở mãi trên nước thế này, anh muốn vào bờ.