Mạc Thanh Yên có chút thất vọng, dù sao thì cô cũng là công chúa, không thể không đi.
Xem ra cô vẫn cứ phải chịu đói, cô hướng mắt ra phía ngoài, đi ra khỏi khách sạn, có tiền là có thể ăn cơm, vậy cô sẽ đi ra ngoài lượn một vòng.
Đúng lúc này, bên ngoài mưa gió bão bùng, tới thật đúng lúc.
"Đoàng."
Một tiếng nổ vang lên, cô nhíu mày, thật đen đủi quá đi, không ra ngoài được rồi.
Lệ Đình Tuyệt ngoảnh mặt nhìn bên ngoài, cảm thấy trận mưa này đến thật đúng lúc.
Phi Đao bước tới: "Thiếu gia, may mà chúng ta đáp xuống sớm, nếu gặp phải cái thời tiết này thì thật nguy hiểm."
Mạc Thanh Yên bỏ túi xuống sô pha, sau đó bèn đến khu lấy thức ăn lấy vài món, dựa vào cái gì mà chịu đói? Lệ Đình Tuyệt không để cô ăn, cô nhất định phải ăn. Hơn nữa cô phải chọn những món thật đắt, không ăn thì cũng phải bắt anh ta trả.
Người phục vụ thấy cô đúng là cô gái mà ông chủ đưa đến, vì thế mà đi theo, giới thiệu cho cô.