Buổi tối Lãnh Nhiên đi tới bệnh viện, nhìn thấy vẻ mặt đen xì của Lệ Đình Tuyệt, hẳn đến là tâm tình tốt thật sự.
"Tuyệt, chịu khó dưỡng thương. Chờ tốt lên, Tiểu Yên khẳng định trốn không thoát."
Hắn vừa nói vừa xoa eo, khoe ra với mọi người,
"Trần Bang Thiển chính là một tiểu yêu tinh, hôm nay khiến tôi mệt muốn chết."
Hắn ngồi xuống sô pha, hai chân đặt lên trên bàn, thoải mái hừ nhẹ một tiếng.
"Tôi phải hảo hảo nghỉ ngơi."
Trên giường bệnh của người nào đó, mặt càng thêm đen. Bởi vì khi Lãnh Nhiên tiến vào, áo sơmi vàng chói, nút thắt mở ra ba nút, lộ cổ cùng với xương quai xanh, bên trên đều là dấu vết ái muội.
Chứng minh hôm nay hắn thật sự dễ chịu, mà nam nhân nào đó vợ còn chưa trở về, đã tức giận về luôn.
Lúc này nghe được lời Lãnh Nhiên nói, này không phải là muốn sát muối vào vết thương sao?