Hai người đều hơi thảng thốt, Lãnh Nhiên nghi hoặc nhìn anh.
"Đoạn thời gian trước không phải cậu tìm Tiểu Yên đến phát điên hay sao? Bây giờ cậu lại thay lòng đổi dạ rồi?"
Hắn cũng không dám tin, Lệ ĐìnhTuyệt, con người cậu ta không bao giờ lăng nhăng mà sẽ vẫn luôn chung thuỷ.
Ngôn Ngọc khá hiểu anh, cười nói: "Không phải là tìm thấy Tiểu Yên rồi chứ?"
Lệ Đình Tuyệt khẽ gật đầu, bên khoé miệng nở ra nụ cười, cầm lọ nước hoa trong tay đưa cho bọn họ xem.
"Có biết đây là cái gì không?"
Hai người đồng thanh đáp: "Nước hoa."
Anh lắc đầu: "Đây là nước hoa do chính tay cô ấy tự làm, tuy rằng có mắc một chút, nhưng tôi cảm thấy rất đáng."
Lãnh Nhiên cầm qua xem thử, nhưng anh lại không cho, giữ trong tay như bao bối vậy.
Vì thế hỏi anh: "Tôi có thể hỏi cậu mua bao nhiêu tiền được không? Nhìn cũng thật tinh xảo đấy chứ."
"Một nghìn vạn."
Lãnh Nhiên: ". . . . . ."
Ngôn Ngọc: ". . . . . ."