Tại tòa thành của Lệ Đình Tuyệt.
Lãnh Nhiên cùng Ngôn Ngọc bay tới Mễ thành thăm, đang đợi anh trong toà thành.
Người hầu đã thông báo cho anh biết, anh đang nhanh chóng trên đường trở về.
Lãnh Nhiên tựa vào ban công nhìn ra vườn hoa hồng bên ngoài, không nhịn được cảm thán: "Khí hậu ở Mễ quốc thật tốt. Bốn mùa đều ấm áp như vậy, khắp nơi đều là hoa tươi."
Ngôn Ngọc uống một ngụm trà, nửa tựa vào sô pha, nhìn bầu trời xanh ngát, thở ra một hơi.
"Đúng, ở đây thật đẹp. Nghe nói mặt của tên tiểu tử đó tốt lại rồi, cậu nói xem cậu ta sẽ không hối hận vì đã ly hôn với Mạc Thanh Yên chứ?"
Lãnh Nhiên dạo gần đây làm ba, làm đến phát nghiện rồi, trở nên khác hẳn so với quá khứ. Hắn xoay người lại, đưa tay vuốt vuốt sợi tóc rơi lõa xõa trên trán.
"Khẳng định là sẽ hối hận, dù sao cậu ta yêu Tiểu Yên như vậy, bọn họ còn có ba đứa nhỏ đáng yêu, cậu không biết tiểu bảo bảo là quá đáng yêu rồi, tôi không thể không muốn nó được."