Nghe thấy từ Yên, bước chân Lệ Đình Tuyệt liền dừng lại, trong đôi mắt hẹp dài của anh hiện lên vài tia sáng.
Vì thế xoay người lại: "Để anh gặp thử xem."
Lam Dạ Bạch cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì sở dĩ anh ta có được như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ Lệ Đình Tuyệt mang đến. Nếu không nhờ có anh họ chống đỡ giúp, thì anh ta khẳng định không thể xoay sở được.
Cho nên anh ta rất sùng bái anh họ, muốn để anh họ trông thấy cô gái mà mình thích.
Lệ Đình Tuyệt tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, trong tay cầm một ly rượu, nhẹ nhàng lắc. Ánh mắt băn khoăn nhìn xung quanh, hy vọng Yên công chúa mà Dạ Bạch nói chính là Mạc Thanh Yên.
Nhưng lại nhớ đến chuyện ba tháng trước, sau khi con của hai người không còn nữa, cô đã mang theo hai đứa nhỏ đi rồi.
Anh đã đi tìm ở khắp mọi nơi, nhưng đều không tìm được họ. Anh cũng đã đến hoàng cung Mễ Quốc để hỏi, cũng đã gặp Quốc vương, nhưng Quốc vương lại nói chưa từng gặp cô.