Cô trợn tròn mắt, muốn rơi nước mắt, thế nhưng nghẹn ngào mãi.
Cô vươn tay nắm khẩu trang của anh, sau đó cởi ra, khuôn mặt của anh hoàn toàn hiện ra trước mặt cô, vốn là một gương mặt tuyệt mỹ, nay lại hiện lên một vết sẹo sắc lạnh.
Trong chốc lát, nước mắt Mạc Thanh Yên đã chảy xuống, tay cô nhẹ xoa lên vết sẹo kia.
"Tuyệt, là ai làm anh bị thương đến mức này? Ai mà lại làm đến mức này?"
Anh vốn dĩ là một người đẹp trai như vậy, rốt cuộc thì là ai làm? Ai mà dám đối xử như vậy với anh, cô hận đến nghiến chặt răng.
Vẻ mặt Lệ Đình Tuyệt căng thẳng, nếu không phải bây giờ tới thời khắc sinh tử của cô, anh cũng không muốn cho cô xem gương mặt này. Anh nhắm hai mắt lại, che đi mọi tâm tư dưới đáy mắt.
"Anh có xấu đi nhiều không?"
Mạc Thanh Yên vừa khóc vừa lắc đầu, ôm chặt anh: "Không xấu, trong lòng em, anh vĩnh viễn là người đẹp trai nhất, hoàn mỹ nhất."