Mạc Thanh Yên mặt đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn anh một cái.
''Lệ Đình Tuyệt, anh thật đáng ghét.''
Dứt lời liền mở cửa đi ra ngoài, bước vào căn phòng bên cạnh.
Cửa phòng Trần Bang Thiển để hé một khe nhỏ, hình ảnh hai người vừa mới hôn nhau say đắm, cô đều thấy hết rồi, vì thế không kiềm lòng được mà đưa mắt nhìn về phía phòng đối diện.
''Tiểu Ngũ, có trách chỉ trách cô tuyệt tình, nhưng điều tôi làm cũng không bằng một phần vạn của cô.''
Cô đóng cửa lại, lấy ra mê hương từ trong túi, đêm nay tất cả đều phải dựa vào thứ đồ này rồi.
Lệ Đình Tuyệt đột nhiên nhớ ra, nơi này nào có phải ở nhà, cô ấy muốn thay quần, nơi này cũng không có. Anh sợ cô khó chịu thế rồi quyết định xuống lầu mua.
Anh mặc xong quần, khoác thêm cái áo khoác, chuẩn bị ra cửa.
Lãnh Nhiên đi vào, trong tay cầm một chai rượu và hai chiếc ly uống rượu vang.
''Tuyệt, đây là chai rượu quý mà tôi cất giữ, hiếm khi cậu tới, chúng ta cùng uống một chút.''