Nguyên Thành chạy tới quán bar, nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt ngồi trên đất cúi đầu xuống. Bên cạnh đôi chân dài của anh, ngổn ngang mấy chai rượu đã hết, vừa nhìn là biết anh mới uống rất nhiều.
Cậu nhanh chóng bước đến, "Lệ tổng, ngài không sao chứ?"
Đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ này của anh, hoàn toàn mất đi hình tượng bình tĩnh trầm ổn bình thường, lại có thêm vài phần vô lại.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, anh uống toàn rượu mạnh, lại uống rất nhiều. nhìn rõ gương mặt người trước mắt, anh nhếch môi nở nụ cười.
"Nguyên Thành, đưa tôi về nhà."
Anh đã uống say đến mức không đứng lên nổi, dường như mọi sức lực đều biến mất vậy.
Lúc này người quản lý quán bar đi đến, "Cậu là trợ lý của anh ta sao? Cậu xem anh ta đập mấy bình rượu của tôi, còn tự lấy mấy bình ra uống, đã vậy lại cưỡng chế đuổi hết người ở đây đi, những thiệt hại này các người phải chịu trách nhiệm."