"Sẽ, nhất định sẽ."
Lệ Đình Tuyệt nắm lấy tay cô, sợ cô không cẩn thận sẽ rơi xuống. Mặc dù ở đây là tầng ba, nhưng rơi xuống cũng có thể mất mạng.
Nghe thấy âm thanh khàn khàn của cô nói về những chuyện tốt đẹp, thực ra anh cũng từng nghĩ qua, nếu như năm năm trước, bọn họ không bỏ lỡ. Gặp mặt rồi, anh nhất định sẽ yêu cô.
Câu chuyện đẹp như vậy, Mạc Thanh Yên đang ảo tưởng, nếu như lúc đó bọn họ gặp mặt, đính hôn.
Lệ Đình Tuyệt nhất định sẽ yêu thương cô, cô nhất định sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng hiện tại vô cùng tàn khốc, bọn họ đã bỏ lỡ rồi, hơn nữa cô cũng không phải là cô gái có quá khứ trong sạch.
Cô đã có ba đứa con, hơn nữa cha của bọn trẻ lại là em trai anh.
Nghĩ đến đây, Mạc Thanh Yên cúi đầu, khóc nức nở.
Trái tim đau, rất đau, vì sao kết quả lại như vậy?
Ông trời sao lại đối với cô như vậy? Cô lúc này thật sự quá mệt mỏi, không muốn đi đối diện với kết quả này.