Tính cách của tiểu nha đầu này không tồi, người nhà vì anh mà chọn, anh không thể từ chối. Nhưng có điều anh thích nghe chuyện, giống người phụ nữ khó dạy bảo như Mạc Thanh Yên, rất có hứng thú.
Mạc Thanh Yên cầm bó hoa hồng đi đến, đôi môi xinh đẹp cất lời.
"Đúng, là tôi làm, nếu như thiếu gia Nam Cung không phục, muộn rồi, gọi thì bọn họ cũng gọi rồi."
Nam Cung Ngạo nhíu mày, Lương Mộc Tình toàn thân run lên, giơ đôi tay nhỏ ra, cầm lấy cánh tay anh.
"Chúng ta quay về thôi."
Sợ anh ta tức giận, sau đó đối phó với Tiểu Yên, vì thế cô chủ động thể hiện tốt.
Nam Cung Ngạo cúi đầu nhìn vị trí mà cô cầm tay anh, khóe miệng thể hiện sự đắc ý. Đây là lần đầu Tiểu Phó chủ động thể hiện sự thân thiện, anh nên giữ thể diện cho cô.
Nhưng mà Mạc Thanh Yên người phụ nữ này, có dã tính, sau này cho cô nếm mùi đau khổ.
"Ừm." Anh ta tâm tình nói
Nam Cung Ngạo với Lương Mộc Tình rời đi, trong lòng Mạc Thanh Yên có chút nghi vấn.