Thế nhưng hắn càng ôm chặt cô, càng phát hiện ra cô không thích hợp. Thân thể nhỏ nhắn của cô run lẩy bẩy, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng kêu đau khe khẽ của cô.
Lệ Đình Tuyệt nâng khuôn mặt của cô từ trong ngực lên, nhìn thấy trên trán cô đều là mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
"Tiểu Yên, em làm sao vậy?"
Mạc Thanh Yên cắn môi đến trắng bệch, tay ôm bụng, rất khó nhọc nói.
"Đau, đau bụng quá."
Lệ Đình Tuyệt thấy cô khó chịu như vậy, đưa tay xoa giúp cô: "Sao vậy?"
Thế nhưng không kịp trả lời Mạc Thanh Yên đã hôn mê bất tỉnh. Lệ Đình Tuyệt vội vàng bật dậy, ôm lấy cô chạy ra ngoài.
Đến bệnh viện gần nơi này nhất, hắn ôm Mạc Thanh Yên đi vào, y tá không kiên nhẫn lạnh lùng nói.
"Đăng ký trước đã."
Lệ Đình Tuyệt thấy cô vẫn không tỉnh lại, vốn đã sốt ruột, nghe thấy câu nói không chút trách nhiệm này, nhất thời không áp chế được lửa giận.
"Hiện tại tình trạng của cô ấy không tốt lắm, trước xem bệnh nhân đã."