Lệ Đình Tuyệt suy nghĩ rất nhiều, sau đó mới hoàn hồn, khóe miệng lộ rõ một nụ cười.
Cậu rốt cuộc đã nói cái gì?
Ngôn Ngọc lùi lại hai bước, đề phòng lát nữa muốn chạy cũng không có cơ hội.
Chính là nói cậu tàn phế rồi.
Nụ cười trên mặt của người đàn ông nào đó nhạt dần, đôi mắt lạnh lùng lướt qua mặt Ngôn Ngọc, mang theo một cơn phong đao, tựa như muốn đem anh ta ra băm thành trăm mảnh mới hả dạ.
Ngôn Ngọc có chút căng thẳng, dù sao hai người cũng là anh em tốt, hiểu biết lẫn nhau, cho nên anh cố nặn ra một nụ cười.
Như vậy, cô ấy nhất định sẽ chăm sóc cậu cả đời.
Đây không phải là điều anh ta muốn sao? Anh ta chỉ nói nghiêm trọng một chút, như vậy cũng có nghiêm trọng nhiều hơn đâu.
phách….
Một chiếc gối đầu bay đến trước mặt, Ngôn Ngọc một tay giữ lại.
Nhìn người đàn ông giống như bị tuyết bao phủ kia, bình thản nói: "Hay là tôi đi nói với cô ấy là chẩn đoán bệnh sai rồi?"