Mạc Thanh Yên cong môi cười, "Nhưng mà tôi rất thích uống rượu."
Tư Đồ Thiên đứng ở một bên thực sự là không nhìn nổi nữa, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng chia buồn cùng Đại ca. Nhưng cũng không thể trơ mắt đứng đó nhìn Tiểu Ngũ bị người đưa đi mất, vì thế liền đi đến. Vỗ nhẹ vào vai Mạc Thanh Yên, kéo cô ra khỏi vòng ôm của Lệ Đình Tuyệt.
Đôi mắt khói to tròn của cô nhìn theo hắn, trên mặt còn vương ý cười.
Tiểu Ngũ, chúng ta về nhà thôi.
Mạc Thanh Yên lắc đầu, "Tam . . . . . .Ca, có hắn ở đây là được rồi, là hắn đưa em đến đây, anh cứ về nghỉ ngơi trước đi."
Cô nói xong lại xoay người đi về phía nam nhân anh tuấn ở bên kia, quanh thân hắn tản ra khí thế cường đại, Tam ca của cô tuy rằng cũng rất có khí chất. Thế nhưng khi đứng cùng với hắn, lại có vẻ kém hơn nhiều.
Tư Đồ Thiên rất không khách khí nói, "Tam ca là sợ người ta đối với em có tâm tư không trong sáng."