Hắn ta vừa dứt lời, người đi phía trước liền dừng bước, khí chất cao ngạo lạnh lùng nhẹ nhàng tản theo gió, nhếch môi nói: "Nếu có thể khiến nàng đau lòng, tự mình hại mình thì có sao?" Tuy những lời nói ra đầy tình ý lưu luyến, nhưng giọng nói, ngữ điệu lại vẫn lãnh đạm, thanh cao, giống như đến từ trời xanh, không nhiễm thế tục. Gương mặt bạch ngọc tuy vẫn còn hơi trắng bệch nhưng vẫn đẹp như tiên nhân trên trời, đẹp hơn cả hoa cúc tháng chín vào thu.
Khóe miệng Tu co rút mạnh: "Điện hạ, thuộc hạ thấy, ngài điên thật rồi!" Hắn ta cất lời oán trách không có chút quy củ, chú ý thân phận chủ tớ gì cả!
Đối phương nghe vậy cũng không giận, chỉ bước từng bước về phía vườn lê! Điên sao? Có lẽ hắn điên thật, nhưng điên thì đã sao? Đời một con người, có thể buông thả cho chính mình điên cuồng thế này được mấy lần đâu? Phong và Tu chẳng qua cũng chỉ vì quan tâm lo lắng cho hắn, đương nhiên, hắn cũng sẽ không trách cứ.