Đừng thấy Tiểu Tịnh Trần tuổi còn nhỏ, người nhỏ, nhưng thực ra sức ăn của bé lại rất lớn, ăn hết thức ăn rồi mà căn bản vẫn không đủ no. Một bát canh đậu hũ to gần như bị một mình bé húp cạn, những món ăn chay khác cũng bị càn quét đến hơn nửa. Bé chép miệng, lưu luyến nhìn bát canh lớn hiện giờ đã cạn trơ đáy.
Bạch Húc Thần thân là anh cả, việc chăm sóc đám em đã thành thói quen, nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần lóe lên ánh sáng xanh thì đại khái cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Khi nhóc con này còn đang ăn như hổ đói thì những người khác cũng đang tự chăm sóc cho cái dạ dày của mình, bởi vậy cũng không có ai thật sự chú ý tới sức ăn cơm khoa trương của Tiểu Tịnh Trần. Đương nhiên, Bạch Húc Thần cũng không ngoại lệ, cậu cũng tưởng rằng bát canh này do các em trai chia nhau uống hết.
Vì vậy, Bạch Húc Thần liền nở nụ cười ấm áp: "Trong phòng bếp hẳn vẫn còn canh, để anh đi lấy." Dứt lời, cậu liền bưng bát canh trống không trên bàn đứng lên. Bạch Lạc Thần vẫn luôn trầm mặc nãy giờ vì bị bêu xấu, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng dậy: "Anh cả, để em đi lấy cho."
Bạch Húc Thần hơi sững sờ, dường như không thể ngờ được Bạch Lạc Thần lại trở nên tích cực như vậy.
Bạch Lạc Thần không đợi Bạch Húc Thần có phản ứng đã giành lấy cái bát trong tay cậu rồi chạy vào phòng bếp, chẳng bao lâu đã đi ra. Bát canh có vẻ đầy, bên trong có đến một nửa là cái, nhưng nước canh thì lại không có nhiều. Tiểu Tịnh Trần tỏ ra vô cùng vui vẻ, nước canh có nhiều nữa thì cũng không đủ no, ăn cái trong canh vẫn ngon hơn. Bé cười híp mắt múc một bát, sau đó múc một muỗng miếng đậu phụ lớn cho vào trong miệng.
Nhìn bộ dạng hạnh phúc của cô bé, Bạch Húc Thần vô thức mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nhìn Bạch Lạc Thần. Cậu cảm thấy đứa em trai ấu trĩ của mình cuối cùng cũng đã trưởng thành lên một chút, đã biết phải chăm sóc em gái nhỏ tuổi rồi. Cậu đang vui mừng nhìn Bạch Lạc Thần nên hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Tiểu Tịnh Trần.
Nhét đầy cái miệng nhỏ nhắn, nhưng vừa mới nhai, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên ngây người, kinh ngạc trừng to đôi mắt, quay đầu đẩy Tiểu Thất, sau đó "ọe" một tiếng và nôn ra, không chỉ như vậy, đến những thứ vừa mới ăn vào bụng đều bị trào ra hết, "ọc ọc ọc" nôn đầy ra đất. Cũng may, những thứ này mới ăn chưa lâu nên mùi bốc lên cũng không nặng lắm.
Tiểu Thất đụng vào người Bạch Húc Thần, được anh mình nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy mới không ngã xuống đất. Cậu ngây ngốc nhìn vẻ mặt đau khổ của Tiểu Tịnh Trần, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Không chỉ cậu mà đám trẻ đang ngồi trên bàn cũng bị dọa đến mức choáng váng, chỉ có anh hai Bạch Tịch Thần còn nhớ ôm Tiểu Lục tránh ra, để nó không đứng gần quá mà nôn theo.
Cả đám người lớn cũng bị dọa cho giật nảy mình, tất cả mọi người đều nhanh chóng đứng dậy, bà Bạch chỉ hai ba bước đã chạy qua, vỗ nhẹ lên lưng của Tiểu Tịnh Trần, vội vàng nói: "Làm sao thế này? Có phải đã ăn phải cái gì hỏng rồi không? Nhưng những món ăn hôm nay đều mới được mua sáng nay mà!"
Bàn tay nhỏ bé vịn lấy mép bàn, vì dùng sức quá nhiều mà ngón tay trở nên trắng bệch, Tiểu Tịnh Trần chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ và khó chịu như vậy, cảm giác giống như cả dạ dày bị đảo lộn, tất cả những gì đã ăn đều nôn ra hết, sau khi nôn xong chỉ còn nôn khan, dịch mật cũng theo nước bọt mà chảy xuống.
Bác dâu cả Kiều Lam vội vàng rót ly nước lọc đưa cho Tiểu Tịnh Trần súc miệng, kết quả Tiểu Tịnh Trần lại đẩy cốc nước ra, sau đó "oa" một tiếng khóc lớn, đồng thời giang hai tay ra hướng về phía Bạch Hi Cảnh: "Ba ơi... Hu hu hu…"
Bạch Hi Cảnh lập tức bế bé lên, Tiểu Tịnh Trần ôm cổ của cha ngốc, gào khóc đến mức kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, vô cùng đinh tai nhức óc. Từng giọt nước mắt to nặng chảy dọc theo gò má bé tí tách tuôn rơi như mưa, vai áo của Bạch Hi Cảnh ngay lập tức ướt nhẹp.
Bạch Hi Cảnh không ngừng vỗ lưng con gái, nhẹ giọng dỗ dành, nhưng Tiểu Tịnh Trần chỉ biết khóc và không nói bất cứ lời nào khác. Nhưng chỉ cần là người có tai đều có thể nghe ra sự uất ức và sợ hãi trong tiếng khóc của bé, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Tiếng khóc của Tiểu Tịnh Trần rất vang dội, xé gan xé phổi, anh cả Bạch Húc Thần lo lắng không biết liệu có khiến những đứa trẻ khác khóc theo hay không. Thế là cậu vô thức liếc nhìn đám em bên bàn ăn, ánh mắt hơi dừng lại trên người Bạch Lạc Thần. Sắc mặt của tên nhóc này trắng đến mức không bình thường. Cậu hơi sửng sốt, không khỏi nhíu mày trầm tư một hồi. Đột nhiên, cậu cầm cái thìa canh lên, múc một thìa cái từ trong bát canh đậu hũ vào bát của mình.
Bạch Tịch Thần và Bạch Húc Thần là anh em song sinh nên tâm linh tương thông, cậu chỉ cần nhìn là biết anh cả đang nghĩ gì, vì thế cũng lập tức cầm đũa gắp thức ăn trong canh.
Đậu hũ trắng, ngân nhĩ (mộc nhĩ trắng), mộc nhĩ, lạc, giá, váng đậu, gạo..., đây là...
"Trong canh có thịt." Bạch Tịch Thần bỗng nhiên hô lên một tiếng, trên đũa còn kẹp một miếng thịt to bằng hạt đậu xanh, tất cả mọi người đều sửng sốt, bà Bạch không tin khuấy bát canh: "Không thể nào, bà đâu có bỏ thịt vào trong canh đâu."
"Nếu như lúc bà nội nấu không cho thịt vào, vậy chính là người đi múc canh đã cho vào." Bạch Húc Thần nói, sau đó quay đầu nhìn Bạch Lạc Thần sắc mặt đang trắng bệch: "Bát canh thứ nhất Tịnh Trần ăn vẫn còn vui vẻ, bát canh thứ hai vừa ăn một miếng thì đã ói ra ngay lập tức, bát canh này là do em múc."
"Bạch Lạc Thần." Bác hai Bạch Nghi Cảnh vô cùng giận dữ, lôi con trai mình ra, nào ngờ từ trong tay áo của Bạch Lạc Thần vẫn còn có một miếng thịt viên. Bạch Nghi Cảnh trợn mắt, khó có thể tin được nhìn chằm chằm con trai mình: "Mày lại dám nghiền nát thịt viên thả vào trong canh, con bé là em gái của mày đấy!"
Thật ra, Bạch Lạc Thần cũng muốn bỏ viên thịt này vào trong canh, nhưng sợ bỏ nhiều thịt quá sẽ bị phát hiện nên mới giữ lại, không ngờ nó lại trở thành chứng cứ trực tiếp chống lại cậu luôn.
Bởi vì Tiểu Tịnh Trần không hiểu rõ nhân tình thế thái nên phản ứng mới chậm chạp chứ không phải thật sự ngốc, nếu hiện giờ vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra thì thật là quá hổ thẹn với Phật Tổ. Bé ôm cổ Bạch Hi Cảnh, khóc đến mức đau lòng muốn chết đi được: "Hu hu hu... Ba ơi, con ăn thịt rồi... Hu hu hu... Con phá giới rồi, Phật Tổ nhất định sẽ rất tức giận... Hu hu hu... Sư phụ sẽ không cho con trở về nữa... Hu hu hu…"
Bạch Hi Cảnh xoa đầu rồi vuốt lưng cho bé, dịu dàng cẩn thận nói lời an ủi: "Sẽ không đâu, sẽ không đâu. Sư phụ muốn con xuống núi là để con có thể trải nghiệm cuộc sống nơi trần thế, ăn thịt cũng là một trong những điều đó, con cũng cần phải nếm thử chứ..."
Vốn dĩ nhìn thấy bộ dạng đáng thương nôn ra cả dịch mật của Tiểu Tịnh Trần, trong lòng Bạch Lạc Thần cũng thấy hơi hối hận, nhưng hiện tại thấy bản thân không chỉ bị cha mình quở trách mà ánh mắt của những người khác trong nhà nhìn mình cũng ngập tràn thất vọng và tức giận, máu nóng dồn lên não, cậu cứng đầu cứng cổ liều mạng rống lên: "Là do con thả đấy, thì làm sao nào? Ai bảo con bé giúp đỡ người ngoài đến bắt nạt con. Con không có đứa em gái nào như vậy hết."
"Anh khốn kiếp!" Không đợi Bạch Nghi Cảnh phản ứng, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên ngẩng đầu lên từ trên cổ Bạch Hi Cảnh, khuôn mặt trắng nõn dính đầy nước mắt, bé giận dữ chỉ vào mặt Bạch Lạc Thần, trong giọng nói trẻ con non nớt mềm mại mang theo khí thế lạnh thấu xương, trong đôi mắt to ướt nhẹp lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: "Rõ ràng biết tôi ăn chay, bọn họ mời tôi ăn bánh bao, mời tôi uống sữa đậu nành, còn anh lại lén bỏ thịt vào trong canh của tôi, rốt cuộc ai mới là người ngoài, cái tên bại hoại này, tôi mới không có người anh như anh!"
Bạch Lạc Thần càng rống lên hùng hồn: "Chỉ có mấy cái bánh bao với một cốc sữa đậu nành đã mua chuộc được mày rồi, mày còn không biết xấu hổ mà nói ra."
"Ngay đến cái bánh bao và sữa đậu nành mà anh còn không nỡ mua cho tôi ăn, anh còn dám nói mình không phải người ngoài sao?"
Bạch Lạc Thần nghẹn họng, không đợi cậu có cơ hội mở miệng, Tiểu Tịnh Trần lại tiếp tục kêu to: "Nhóm Lăng Phi, Hàn Hùng cho dù biết rằng tôi họ Bạch thì cùng lắm cũng chỉ không để ý tới tôi mà thôi. Anh vừa thấy tôi đã muốn ra tay đánh người, anh là anh kiểu gì thế hả, khốn kiếp!"
"Đám Lăng Phi và Hàn Hùng còn đưa tôi đi chơi, chăm sóc cho tôi, mời tôi ăn đồ ngon, còn anh dẫn anh sáu và anh bảy tới hợp nhau lại ức hiếp tôi, anh là đồ khốn kiếp!"
"Lúc ăn cơm, anh còn muốn đá tôi ở dưới gầm bàn, bắt nạt một đứa trẻ mới năm tuổi rưỡi, sao anh có thể ra tay được hả, khốn kiếp!"
...blabla...
Nếu thật sự bàn về miệng lưỡi lưu loát thì người coi tụng kinh cũng là một loại tu hành quan trọng giống như ăn cơm, đi ngủ và luyện võ như Tiểu Tịnh Trần tuyệt đối là cấp chuyên gia. Chỉ có điều, bé không hiểu lắm về nhân tình thế thái, chuyện gì cũng chậm hơn người khác nửa nhịp nên mới để kĩ năng của bản thân bị phủ bụi. Hôm nay bị Bạch Lạc Thần chọc tức thật sự, không nói đến mức khiến cậu nôn ra máu thì bé sẽ xấu hổ với mấy chục bộ kinh văn mình đã đọc thuộc lòng.
Mười một người lớn cộng thêm bảy đứa trẻ con, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng trân trối nhìn Tiểu Tịnh Trần đang giống như vũ trụ nhỏ bùng nổ. Khó có thể tưởng tượng được, một đứa nhỏ mới có năm tuổi rưỡi lại có thể liệt kê từng tội trạng của đối phương rõ ràng và mạch lạc như vậy. Hơn nữa, còn hoàn thiện đến nỗi người khác không thể tìm ra được sơ hở.
Bạch Lạc Thần sững sờ hóa đá, cả người giống như một bức tượng mục nát đổ vỡ ầm ầm, bụi vôi rơi xuống.
Đến cả đại não của Bạch Hi Cảnh cũng trống rỗng trong nháy mắt, đứa trẻ đang tố cáo tội trạng của kẻ địch như súng liên thanh này thật sự là con gái ngoan ngoãn, hướng nội của anh sao? Là do anh không theo kịp sự tiến hóa của tăng nhân, hay do Phật Tổ quá huyền ảo vậy?
Nhưng mà, con gái à, chúng ta có thể đổi một từ khác được không, con đã dùng đi dùng lại từ "khốn kiếp" này mười ba lần rồi!