Có câu, mỹ nữ gặp nhau thì đỏ con mắt. Tuy rằng hiện giờ Đậu Đậu không đẹp tuyệt trần giống như kiếp trước, nhưng bỏ đi một thân đen sì sì thì cũng là mỹ nữ. Vương Yên Nhiên không hi vọng cô là học sinh chuyển đến lớp này nên thái độ cũng chẳng tốt lành gì.
Lý Lượng bị Vương Yên Nhiên nói cho nghẹn họng, bĩu môi tiếp tục đi thu bài tập. Thấy chỗ ngồi của Đậu Đậu không có sách, cậu ta nhất thời ghét bỏ, "Người đã xấu còn không đọc nhiều sách, tôi thấy cậu nên nghỉ học luôn đi!"
Đậu Đậu nghe vậy không vui, "Bánh mè! Cậu nói ai xấu hả?"
Bánh mè?
Sáng sớm ai cũng buồn ngủ, vừa nghe tiếng bánh mè này, nhất thời tỉnh cả ngủ. Biệt hiệu này, thực sự con bà nó chuẩn xác!
Vương Yên Nhiên cười thành tiếng.
"Ôi chao thật giống, mặt như cái bánh lớn, mắt đậu xanh, trên mũi còn có tàn nhang. Quả thật giống bánh mè!"
Đợi cho Vương Yên Nhiên cười đủ, rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề. Giọng nói vừa rồi sao lại giống…
"Kim Đậu Đậu!"