Cố Lăng ngồi vào chiếc bàn tròn được kê ở một bên, rồi đặt ván cờ lên đó.
Nguyên Vô Ưu cười nhạt: "E là phải khiến Cố biểu thúc thất vọng rồi, Vô Ưu không biết đánh cờ."
Cố Lăng ngẩn ra: "Nàng... không biết đánh cờ?" Sao lại như vậy được chứ?
"Không biết đánh cờ lạ lắm à? Ta quả thực không biết đánh cờ." Ánh mắt của Nguyên Vô Ưu lại nhìn về quyển sách trên tay mình.
Nghe nàng nói, Cố Lăng bỗng hóa đá trong nháy mắt.
Cố Lăng ôm lấy bàn cờ mình vừa đem vào rồi chạy như bay ra khỏi phòng, Mộc Vũ thấy vậy liền liếc hắn một cái, nét mặt vẫn không thay đổi mà đứng thẳng ở đó, tựa như không hề nhìn thấy thần sắc cứng đờ của Cố Lăng.
Cố Lăng lại bước vào phòng của Liêu Thanh Vân, lúc này Liêu Thanh Vân đang cẩn thận lau kiếm của mình.
Cố Lăng đặt bàn cờ xuống trước mặt Liêu Thanh Vân, khàn giọng nói: "Nếu huynh là ta, bước tiếp theo huynh sẽ đi như thế nào?"
Liêu Thanh Vân đưa mắt nhìn hắn, chỉ ngón trỏ vào một điểm: "Chỗ này."