Lão Hắc đến gần cơ thể tôi rồi ngửi thử, lão sầm mặt: "Sao âm khí trên người cậu nặng vậy?"
Tôi bất đắc dĩ nói: "Đừng nói nữa, chuyện là như vầy…"
Sau khi giải thích mọi chuyện, sắc mặt xấu hoắc của hai tên này càng khó coi hơn!
Lão Bạch nói: "Năng lực của thằng nhóc này tăng lên nên dây vào phiền phức càng lợi hại hơn nhỉ!"
Tôi cười khổ: "Em biết làm sao được? Hai ông anh mau nghĩ cách giúp thằng em này, để em mau quay về thân thể của mình!"
Lão Hắc, lão Bạch đi xung quanh cơ thể của tôi để nghĩ cách, làm mấy ngọn đèn chong cạnh tôi cũng vì hai người họ mà lúc mờ lúc tỏ, chú Lê và Đinh Nhất thấy thế thì sợ quá chạy vào xem thử.
Dù bây giờ hai người họ không nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, nhưng có thể cảm giác được không khí trong phòng có sự khác biệt, bởi vậy họ chỉ vào xem qua loa, xác định bảy ngọn đèn chong không bị tắt thì lập tức đi ra ngoài.