Theo nắp quan tài mở ra, mùi thơm vừa rồi càng nồng hơn, trong lúc nhất thời mùi vị trong này trộn lẫn giữa mùi máu tươi và mùi thơm nồng, buồn nôn không nói nổi…
Tôi bị loại mùi hỗn hợp này hun cho đau cả đầu, nếu không phải tình hình bây giờ quá mức quỷ dị, có lẽ tôi đã ói ra từ lâu rồi! Lúc này tôi thấy Xuân Hỉ vừa nãy còn từ từ đi thẳng đột nhiên dừng bước, ngơ ngác nhìn về phía quan tài đen.
Trong mắt Xuân Hỉ toàn một màu xám trắng, đã không phân biệt rõ con ngươi và tròng trắng, chỉ thấy cô ấy hơi nghiêng mặt sang một bên, như đang dùng tai nghe tiếng động ở hướng quan tài đen… Hoá ra đôi mắt Xuân Hỉ bị mù! Tất cả cảm giác của cô ấy đều dựa vào khả năng nghe.
Mà lúc này trong quan tài đen bàn tay của phụ nữ chậm rãi vươn ra, trông làn da khô quắt và móng tay thật dài kia, xem chừng vừa rồi âm thanh cào kim loại chính là do nó tạo nên.