Hai chúng tôi cẩn thận đi qua nhà chính, vốn cửa sân sau cũng phải bị đóng kín, nhưng khi chúng tôi đi đến xem thì phát hiện cửa đang được mở rộng…
Tôi chợt có dự cảm không lành, đây không phải là muốn dẫn chúng tôi tới sân sau đấy chứ? Nghĩ vậy, tôi móc cái răng thú treo trước ngực ra.
Sân sau rộng hơn tôi nghĩ rất nhiều, nhưng nó không còn đẹp như năm xưa nữa, ở đấy có rất nhiều nông cụ bị hỏng, trước đó nơi đây hẳn là ủy ban thôn.
Tiếng khóc vẫn đứt quãng, giống như được truyền đến từ phía sau đống nông cụ, Đinh Nhất cầm con dao nhỏ, chậm rãi đi tới đằng sau đám nông cụ… Tôi vì sợ nên theo sát phía sau anh ta.
Khi chúng tôi đi qua, thì thấy một cô gái đang ngồi khóc ở trên chiếc bàn đá! Dáng lưng của cô gái này rất quen, hình như tôi đã gặp qua ở đâu rồi thì phải?
Chỗ cô ấy ngồi vừa vặn ở ngay dưới bóng cây, ánh trăng không chiếu tới mặt, nên tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng…
"Lưu Lan?" Đinh Nhất đột nhiên gọi khẽ.