Trang Nại Nại phải cố chịu đựng mới có thể khiến bản thân không đau đớn kêu lên. Cô bình tĩnh nhìn anh, mãi lâu sau mới hỏi, "Dựa vào cái gì? Anh dựa vào gì mà làm như vậy? Tư Chính Đình, rốt cuộc trong lòng anh em là gì? Nghi ngờ em thì có thể phất tay bỏ đi, giận dỗi cũng có thể không đoái hoài đến! Bây giờ anh biết đã hiểu lầm em nên liền muốn dùng thủ đoạn ép buộc để giữ em lại sao?"
"Anh không…"
Tư Chính Đình đang định giải thích, Trang Nại Nại đã lấy hộ chiếu của cô ra.
"Vậy thì đây là cái gì? Đừng nói với em rằng đây chỉ là trùng hợp. Anh cho rằng em vẫn ngây thơ như lúc mười bảy, mười tám tuổi sao?"