Trang Nại Nại trợn trắng mắt, cho tay vào túi lấy tai nghe ra rồi đeo lên tai, trực tiếp làm lơ cô ta, bắt đầu ăn cơm.
Lý Lệ: "…"
Cô ta hơi chột dạ nuốt nước miếng, sau đó liền vung tay hất suất cơm của Trang Nại Nại xuống đất
"Keng!"
Tiếng đĩa cơm va chạm với mặt đất, khiến tất cả nhân viên xung quanh đều đồng loạt nhìn về hướng này.
Trang Nại Nại vừa gắp một miếng khoai tây cho vào miệng, lúc này đũa vẫn đang đưa ra giữa không trung, nhưng phần ăn trước mặt lại bị hất đổ ra đất. Một cơn giận dần dâng lên trong lòng, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lý Lệ.
Lý Lệ ra vẻ làm quá lên, "Ngại quá, không cẩn thận đẩy đồ ăn của cô xuống đất rồi, nếu muốn ăn thì cứ ăn dưới đất là được."
Nói rồi, cô ta còn nhìn Trang Nại Nại với vẻ khiêu khích.
Trang Nại Nại híp mắt nhìn cô ta, cánh tay từ từ đặt lên bát canh rau của mình. Với tính cách của cô, cô đã sớm hất canh lên rồi!