Mino cũng ngây ra, vốn định nói đỡ cho Trương Siêu Văn, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tư Chính Đình, lời nói đã đến bên môi liền thay đổi.
"Ngài Tư, vậy… nên làm thế nào ạ?"
Hai chân Trương Siêu Văn bủn rủn, cả người phát run lên, không màng đến đống thức ăn trên người, rối rít nói.
"Ngài Tư, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin ngài hãy tha thứ cho tôi lần này…"
Điệu bộ này thật đúng là còn ngoan ngoãn hơn cả con cún con. Nhưng vẻ ngoan ngoãn này lại khiến Tư Chính Đình càng tức giận hơn, anh nheo mắt nhìn Trương Siêu Văn một lúc, mãi lâu sau mới hỏi Mino.
"Hôm qua đã phát tiền lương?"
Mino gật đầu, "Đúng vậy, thưa ngài Tư."
"Vừa khéo bớt đi một phiền phức." Tư Chính Đình nhìn Trương Siêu Văn nói tiếp, "Ông vừa nói, sau khi sa thải sẽ thông báo phê bình trong ngành?"
Giọng nói u ám mang theo cơn giận đang nhẫn nhịn.
Trương Siêu Văn xua tay phân bua, "Không phải, ngài Tư, ngài nghe tôi nói đã, tôi…"