Bộ phận thiết kế của tập đoàn Đế Đào tuyệt đối là tấm gương đi đầu trong lĩnh vực này. Nếu bộ phận thiết kế Đế Hào sa thải một người, lại còn thông báo phê bình thì Trang Nại Nại đừng nghĩ đến việc làm trong ngành thiết kế này nữa.
Trương Siêu Văn làm thế quả thật là đã chặt hết đường lui của Trang Nại Nại.
Tư Chính Đình cuối cùng cũng không nhìn Trang Nại Nại nữa, mà chuyển ánh mắt lên người Trương Siêu Văn. Anh nheo đôi mắt đen hẹp dài nhìn ông ta. Một tên lâu la nhỏ bé mà cũng dám khoa chân múa tay, vênh mặt hất hàm sai khiến cô?
Vẻ mặt anh đầy u ám, giọng nói lạnh lẽo như truyền đến từ địa ngục.
"Ông không vừa lòng số cơm hộp này?"
Cơm hộp???
Sao lại nhắc đến cơm hộp rồi?
Với lại, ánh mắt ngài Tư sao lại kinh khủng như vậy? Khiến ông ta có cảm giác như đang bị thần chết nhìn chằm chằm.
Trương Siêu Văn bị dọa đến cả người phát run, nuốt nước miếng, nói năng lộn xộn.
"Ngài Tư, tôi… chuyện này… cô ta…"