Đôi mắt của người trước mặt sưng đỏ lên. Giờ phút này, cô nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi, đáng thương như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi. Nước mắt lưng tròng làm cho đôi mắt vốn trong trẻo càng thêm không có tạp chất. Một Trang Nại Nại yếu ớt như vậy, trong nháy mắt liền đánh sụp hàng rào phòng thủ trong lòng Tư Chính Đình. Khúc mắc của năm năm trước và phản ứng kịch liệt của cô khi nói tới chuyện sinh con... tất cả dường như biến mất, trái tim của anh mềm nhũn.
Anh không nói lời nào mà ngồi xuống cạnh Trang Nại Nại, sau đó mạnh mẽ kéo cô vào lòng. Làm xong hành động này, cơ thể anh hơi cứng lại. Là người thừa kế tập đoàn Đế Hào, có bao giờ anh phải đi dỗ người khác đâu. Xúc động ôm cô rồi, giờ anh phải làm sao nữa?
Tư Chính Đình xoắn xuýt mất một lúc.
Cánh tay anh vụng về vuốt lưng Trang Nại Nại, dường như làm vậy là có thể xua đi tất cả buồn phiền. Tư Chính Đình vừa vuốt lưng cô vừa hỏi: "Em sao vậy?"