Tư Tĩnh Ngọc cũng lập tức hô một tiếng: "Mẹ."
Đinh Mộng Á nghe được giọng của con gái thì nói: "Ui chao, con còn biết về nhà cơ à? Mẹ còn tưởng rằng con ở bên ngoài chơi đến quên lối về rồi chứ? Thế nào, hơn một tháng mà một cú điện thoại cũng không thèm gọi, con chơi trò mất tích đấy à? Nếu không phải nhờ Cẩm Ngôn đảm bảo với mẹ rằng con vẫn sống tốt thì mẹ có khi phải báo cảnh sát gạch tên con khỏi hộ khẩu rồi đấy!"
Tư Tĩnh Ngọc ho khan một tiếng: "Mẹ, mẹ cũng biết những người làm nghệ thuật như con thì phải đi khắp nơi mới có thể tìm được cảm hứng mà, hơn nữa chẳng phải con đã về rồi đó thôi? Chưa kể con đã sắp ba mươi tuổi rồi, có gì mà mẹ phải lo lắng?"
"Con cũng biết mình sắp ba mươi rồi sao? Vậy con định lúc nào sinh con đây? Cứ được hai ba ngày con lại chạy biến đi đâu mất, cẩn thận Cẩm Ngôn nhà con ăn vụng bên ngoài đó."
Một câu nói này của Đinh Mộng Á khiến Tư Tĩnh Ngọc rơi vào trầm mặc.