Đồ ăn vừa được đưa lên, Trang Nại Nại lập tức cắm đầu ăn.
Ăn được hai miếng thì cô đột nhiên nhận ra cái gì đó, cô cẩn thận liếc mắt nhìn sang Tư Chính Đình rồi ăn chậm lại.
Sau khi đã nếm thử tất cả các món thì Trang Nại Nại mới phát hiện Tư Chính Đình không hề động đũa.
Cô chớp chớp mắt, thật khó hiểu.
Chẳng phải anh đói bụng nên mới tới đây ăn cơm sao? Thế sao bây giờ lại không ăn?
Nhưng mà từ trước tới giờ, con người này đều kiêu ngạo không chịu nói ra suy nghĩ của mình, cô cũng chẳng đoán được anh đang nghĩ cái gì, thế nên… Trang Nại Nại dứt khoát nhấc đũa gắp cho Tư Chính Đình một miếng thịt kho tàu: "Món này ăn ngon lắm, anh ăn thử đi!"
Miếng thịt béo mà không ngấy đặt trong chiếc đĩa sứ trắng tinh, hình ảnh này đối với thị giác cũng là một loại hưởng thụ.