Không phải là cô chưa từng nghi ngờ, chỉ là cô cảm thấy Đinh Mộng Á tuy nói những lời khó nghe nhưng có lẽ không phải là người như vậy.
Huống hồ, tài xế gây tai nạn cũng đã thú nhận nên cô không nghĩ theo hướng kia.
Mà giờ phút này, lời của chú cảnh sát khiến cả người cô không khống chế nổi mà phát run lên.
Cô chợt nghĩ đến lời Đinh Mộng Á từng nói.
"… cô không sợ, chẳng lẽ mẹ cô… cũng không sợ sao?"
"Trang Nại Nại, cô có tin, tôi chỉ cần động ngón tay thôi là cô và mẹ cô...?"
Người Trang Nại Nại bỗng phát run lên.
Cô chỉ cảm thấy như cổ họng bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến cô ngay cả hít thở cũng khó khăn hơn.
Cô nuốt nước miếng vài lần, rồi nắm cánh tay chú cảnh sát, nức nở nói: "Chú cảnh sát, vậy chú bắt bà ta lại đi, rõ ràng bà ta cố ý giết người? Bọn chú cứ mặc kệ sao?"