Cô vỗ vỗ trán, vừa định trả lời thì nghe tiếng vặn của tay nắm cửa. Cô lập tức nhảy qua, đè cửa phòng lại: "Xong ngay đây, chờ một chút."
Động tác của người bên ngoài dừng lại, sau đó "ừ" một tiếng.
Trang Nại Nại thở dài, cảm thấy toàn bộ đầu óc đều loạn hết lên. Cô cởi quần áo, chuẩn bị mở vòi nước nóng nhưng buồn bực trong lòng làm cô chỉnh sang chế độ nước lạnh.
Nước lạnh như băng đổ thẳng xuống làm cả người cô run lên, kích thích thần kinh của cô, làm đầu óc cô trở nên tỉnh táo hơn.
Trong đầu, chuyện năm năm trước lần lượt lướt qua.
Cô siết chặt tay rồi nhắm mắt lại, giọt nước trên mặt, không biết là nước mắt, hay là nước…
Mới vừa nói bắt đầu lại lần nữa với Tư Chính Đình xong, cho nên bây giờ không phải là thời cơ tốt để gặp mẹ anh.