Nói đến đây, cô ta lại lạnh nhạt lườm Trang Nại Nại: "Tôi thấy... không phải là do các ông thấy cô ta xinh đẹp, mê hoặc được người khác nên mới đưa đến lừa chúng tôi đấy chứ?"
Đệt!
Trang Nại Nại nổi giận.
Dám nói cô kiếm cơm nhờ khuôn mặt?
Trang Nại Nại siết chặt tay, nếu Tiết Dung không phải là khách hàng, cô thật muốn đấm vào bản mặt cô ta một cái!
Tiết Dung lại còn nhìn Trang Nại Nại nói tiếp: "Trang Nại Nại, sao nào? Bị tôi nói một chút đã thẹn quá hóa giận à? Lúc đại học, cô đã suốt ngày mang cái vẻ hồ ly tinh đi dụ dỗ người khác, không ngờ đi làm rồi mà vẫn cái vẻ này!"
Trang Nại Nại tức đến nỗi ngực phập phồng, nhưng nếu cô ra tay chẳng phải sẽ mất luôn công việc này sao? Cô còn phải tiết kiệm tiền để tìm mẹ, bảo đảm cuộc sống sau này của bà nữa.
Nghĩ tới đó, cô mới kìm nén được lửa giận.