"Ngươi rất trung thành. Trở về rồi, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi!"
Khen ngợi tên cầm đầu một câu, công tử Quý Mặc lập tức thay sang quần áo đi đêm, sau đó đi theo đối phương, lặng lẽ rời khỏi phủ đệ theo lối đi vắng vẻ nhất. Quả nhiên không có lấy một người biết được chuyện này.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã tới rừng cây ngoài thành.
"Công tử, chính là chỗ này..."
Tên cầm đầu chỉ về phía trước.
"Được!"
Nghe nói tên Trương Huyền, kẻ đã khiến cho hắn ta bị mất sạch mặt mũi, đang ở bên trong, công tử Quý Mặc càng thêm hưng phấn, lập tức phóng thẳng vào trong rừng.
"Người đâu?"
Đi vào cánh rừng, nhìn xung quanh một hồi, công tử Quý Mặc không thấy một ai cả, trong lòng còn đang cảm thấy kỳ quái. Rồi đột nhiên, trước mắt hắn tối sầm lại. Trong nháy mắt, một cái bao tải rách đã chụp thẳng xuống đầu hắn ta.
"Làm cái gì..."