Phong Phong tiến tới mỗi lúc một gần. Không biết là bởi vì câu nói của cô, hay là bởi vì mùi hương trên người cô quá mức mê người nên khiến cơ thể anh có phản ứng không nên có.
Nhận ra điều này, Phong Phong thấp giọng mắng một tiếng, sau đó quả quyết đứng dậy bỏ đi luôn.
"Đồ thần kinh." Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng, tiếp tục ngồi trên băng ghế chờ Thủy An Lạc tỉnh lại.
Phong Phong bỏ đi, bước tới góc tường chống hai tay lên tường. Anh lại có rung động với Kiều Nhã Nguyễn, chuyện này không bình thường chút nào.
Phong Phong ngẩng đầu, nhìn Kiều Nhã Nguyễn vẫn lo lắng hướng về phía phòng bệnh. Cô ta xinh thì cũng xinh, nhưng cũng không thể bì được với những cô gái bên cạnh anh ta trước kia, hơn nữa tính tình còn nóng nảy chẳng nữ tính chút nào nữa chứ.
Kiều Nhã Nguyễn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh, sự lo lắng trên mặt rõ ràng đến mức khiến người ta muốn ôm lấy cô vào lòng mà an ủi, nói với cô rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.