Nét mặt Tô Hồng căng thẳng, lộ ra vẻ u ám phía sau bóng lưng của Thanh Ngự Tiêu.
Lời khuyên gì?
Cậu mấp máy môi nhưng không phát ra âm thanh.
Cậu phải cảm ơn Kim Đậu Đậu biết nhìn sắc mặt người khác, sớm đi ra ngoài, nếu không anh Tô "gánh vác trách nhiệm nặng nề" sắp không diễn nổi nữa.
Ngự Thanh Tiêu cụp mắt nhìn tiểu công gia tuấn tú mặc áo gấm đang ấm ức ngồi trên ghế, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia cũng chỉ có mình.
Đẹp thật đấy!
Trận điên loan đảo phượng hôm đó vẫn rõ như in trong lòng hắn, khó có thể quên.
Ngự Thanh Tiêu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tô Hồng. Tô Hồng nhíu mày, định nghiêng đầu đi nhưng bị Ngự Thanh Tiêu giữ hai gò má:
"Hứa với tôi, khi cậu chết nhất định phải một mình, không được để bất kỳ kẻ nào làm bẩn đôi mắt xinh đẹp này của cậu!"
Tô Hồng ngây ra như phỗng.
Không đợi cậu tìm ra manh mối, Ngự Thanh Tiêu đã phất tay áo bỏ đi.
Con mẹ nó???
Khi tôi chết???