"Hát cái gì?"
Hoắc Tàng ấn Tô Hồng lên cánh cửa.
Lầu chính của nhà họ Hoắc được thiết kế theo phong cách Châu Âu hiện đại rất thịnh hành, cho nên ấn người lên cánh cửa không hề phát ra âm thanh kẽo kẹt của cửa gỗ cũ kỹ.
Ngược lại rất chắc chắn, rất tiện.
Tô Hồng cuống quýt nhìn Hoắc Tàng vừa âm u vừa nguy hiểm. Cậu trả lời đầy căng thẳng:
"Quý phi say rượu. Sao thế, không thể hát à?"
Hoắc Tàng khẽ "hả" một tiếng.
"Có thể hát, hát rất hay, hay vô cùng!"
Bàn tay đặt trên bờ vai Tô Hồng dời đến cổ của cậu.
Tô Hồng vẫn đang hóa trang, khuôn mặt trang điểm đoan trang xinh đẹp nhưng lại lộ rõ sự hoảng hốt, cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Hoắc Tàng mê cậu xinh đẹp như thế này, cũng hận cậu tâm tư tinh tế, tính toán tường tận, thừa biết mình không thể tiếp tục bị khiêu khích nhưng vẫn cố tình hát một đoạn "Quý phi say rượu" đầy ai oán.
Ban đầu vốn không nói Tô Hồng muốn đích thân lên biểu diễn.