Sáu mươi năm trước, Trần Yết bị những cao thủ từ khắp nơi phong bế tại sau núi chùa Thập Phương, tuyên bố với bên ngoài, sát tính của hắn ta quá mạnh, cần bế quan thanh tu.
Cảnh tượng đồng dạng, sáu mươi năm sau lại tái diễn lần nữa.
Chú ấn trên cơ thể đang cắn nuốt máu thịt của Trần Yết, dù cho hôm nay hắn ta không đồng ý, đợi đến khi chú ấn phát tác, sâu tận xương tủy cũng sẽ khiến hắn ta ngã xuống đường, tùy ý để mọi người bên ngoài phong ấn hắn ta lại.
Thế sự luân hồi, đó vốn đã là một gông xiềng không phải sao? Gông xiềng nào không là một chú pháp phong ấn chứ?
"A…."
Trần Yết giương mắt, sát ý trong mắt cuồn cuộn.
"Lần này, bần tăng, không thể thuận theo."
Hàng Ma Xử ngang nhiên rung độ, các đệ tử đang trông coi pháp khí đã không khống chế nổi nữa, trơ mắt nhìn Hàng Ma xử bay vào tay Trần Yết."
Một trượng khai thiên, một trượng tích địa, núi Khê Minh cứ thế rung động ầm ầm.