Uông Đổng xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ mà giải thích.
"Cậu hai, vừa rồi là tôi mạo phạm cậu, cậu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng để trong lòng."
"Mặc dù chuyện ông nói tôi là tên trai bao tôi không để trong lòng, nhưng ông lại mơ tưởng đến bạn gái tôi, tôi cũng không thể không để trong lòng." Phó Thời Khâm trầm giọng nói.
Toàn thân Uông Đổng lại túa mồ hôi lạnh.
"Cậu hai, đều là hiểu lầm, tôi chỉ là nói chơi, cũng chưa làm gì với cô ta?"
"Nếu hôm nay tôi không đến đây, ông còn tính làm gì với cô ấy?" Ngày thường Phó Thời Khâm quen dỗi Phó Thời Dịch và Hà Trì, nhưng từ trước đến nay ở bên ngoài cũng chưa thua ai.
"Không tính làm cái gì, đều là hiểu lầm, cậu hai cậu đừng để trong lòng." Uông Đổng mặt mày ủ ê giải thích.
Phó Thời Khâm nhìn thời gian, lạnh giọng nói.
"Ba người các anh tự mình tìm lý do từ chức, hay là để tôi đưa các anh đi?"
"Từ… Từ chức?" Uông Đổng ngạc nhiên.