Trong bữa cơm, Phó Thắng Anh không nói gì, nhưng cũng không thể hiện ra quá mức đối nghịch.
Dù sao thì cô chính là mẹ của cháu trai cháu gái.
Ngộ nhỡ đắc tội, sau này cô không chịu cho bọn nhỏ về đây nữa, người khổ chính là bọn họ.
Người một nhà ăn cơm trong nửa tiếng, bà cụ Phó hỏi một câu.
"Thằng ba đâu, làm sao còn chưa về, không phải đã gọi điện thoại cho nó rồi sao?"
Bọn họ dự định lúc Cố Vi Vi đến đón bọn nhỏ sẽ giữ cô lại đây ăn cơm tối, cho nên bọn họ đã gọi điện thoại cho ba anh em, để ba người về nhà.
Mọi người về đông đủ, chỉ còn thiếu Phó Thời Dịch.
Phó Thời Khâm vừa gặm chân gà, vừa trả lời.
"Thời Dịch ạ, khoảng thời gian gần đây nó đang thất tình, có lẽ không về nhà."
"Thất tình? Nó thất tình cái gì?" Bà cụ Phó ngạc nhiên, cho tới bây giờ chỉ có Phó Thời Dịch làm cho người ta thất tình, bây giờ lại bị thất tình.
Phó Thời Khâm lau mỡ trên tay, nói.