Tôn Hằng ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, mi tâm rạn nứt, Thiên La Nhãn nhìn quét hơn vạn dặm.
Ở nơi này, nhiều đội người của Đại Kiền đang bận rộn, vận chuyển các loại vật tư.
Ở nơi xa hơn, có ba vị Kim Đan của Liên Minh, hai vị Kim Đan của Đại Kiền, còn có mấy ngàn đạo cơ tu sĩ, có thể nói là phòng thủ Vạn Thú Môn rất kiên cố.
Dưới Thiên La Nhãn, mọi sự ba động khí tức đều vào trong mắt, ngay cả pháp lực, thần hồn xảy ra bất thường cũng không tránh được.
Rất lâu sau, Tôn Hằng hơi mệt mỏi nhắm Thiên La Nhãn lại.
Không có vấn đề!
Tất cả mọi người đều không có vấn đề, bất luận là cử động bên ngoài, hay thần hồn của bọn hắn.
Nếu thật sự có cổ quái, Tôn Hằng không tin những người này có thể giấu được Thiên La Nhãn.
Cho dù Kim Đan tông sư giấu được, thì những người đạo cơ luyện khí tuyệt đối không có năng lực này.
Chẳng lẽ mình quá đa nghi?
Vừa suy nghĩ tới đây, vẻ mặt của hắn cũng liên tục biến hóa.