Thiên Đao liên tục đâm vào trong đá núi, mỗi lần đâm vào, đều mang theo một chút bụi đá.
Điêu khắc tượng đá, trong lúc Tôn Hằng còn luyện Bách Luyện Chân Thân, thì ngày nào hắn cũng luyện tập.
Nếu so về người hiểu biết chất liệu đá ở Tiểu Hàn Sơn, hắn nhận thứ hai, không ai dám nhận đứng đầu.
Thiên đao bay lượn trên không trung, trên vách đá trăm trượng kia, một bức tượng khỉ đột khổng lồ, cũng dần dần hiện rõ ra.
Khỉ đột giơ hai tay lên trời, hai chân đạp đất, sắc mặt nghiêm nghị, mắt mang theo vẻ kiên định, là tượng nhưng nhìn rất sống động.
Nhìn từ xa xa, giống một một con vật sống đang muốn phóng lên trời, phá vỡ tầng mây.
Từng đốt ngón tay, từng cái vân tay, đều rất rõ ràng.
Bộ lông mềm mại được là từng đá núi, qua sự điêu khắc kỳ diệu của Tôn Hằng, như được tiếp thêm sự sống, mang theo cảm giác tang thương và hùng hậu.
Đây là hàm ý của núi đá, lúc này hợp với bức tượng khỉ đột khổng lồ làm một!