Sau buổi trưa ở Muních, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống từ bầu trời xanh thẳm, đường nhựa như bị chiếu đến nhão ra vậy.
Hai người sóng vai sải bước trên vỉa hè dành cho người đi bộ. Dọc đường đi, cây cối um tùm rậm rạp, màu xanh biếc phủ khắp con đường, tiếng ve kêu rả rích. Đi bộ dưới bóng cây như thế này không hề cảm thấy nóng nực.
Dãy núi Alps cách đó không xa nằm vắt ngang lằn ranh thành phố, có thể nhìn thấy được tuyết trắng phủ trên triền núi. Tuy dưới chân núi đang là mùa hè, nhưng ở trên đỉnh lại phủ tuyết quanh năm, phản chiếu ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời mùa hạ chiếu xuống, giống như một viên kim cương đính trên vương miện, đẹp không sao tả xiết.
Cố Niệm Chi chỉ vào đỉnh núi phủ trắng tuyết lấp lóe sáng ở xa xa, cười nói: "Giáo sư Hà này, đẹp quá thầy nhỉ? Không biết chúng ta có thời gian tới đó trượt tuyết không nữa?"