Thời gian thấm thoắt trôi, mới đó mà đã qua ba ngày!
Bức tường bao vây ba khu tự trị kia đã hoàn thành từ hôm qua, dưới sự giám sát của Lâm Thiên Hạo, bức tường này lại được xây dày và cao hơn rất nhiều. Nhìn từ phía xa, bức tường chẳng khác gì một dãy núi, thậm chí còn cao hơn cả kiến trúc cao nhất trong ba khu tự trị, cho nên lượng công việc và tài nguyên không hề nhỏ chút nào.
Nhưng nay thứ mà tân thành không thiếu nhất chính là tài nguyên và nhân thủ nên dù xây tường dày và cao hơn thì vẫn có thể hoàn thành trong thời gian cực ngắn, còn việc đám người Trần Mộc trong khu tự trị cảm thấy thế nào sau khi bức tường hoàn thành thì Lâm Thiên Hạo căn bản chẳng bận tâm tới làm gì. Dù vậy, nhìn bức tường khổng lồ cao hơn trăm trượng thế này, hắn cảm thấy đám người ở bên trong nhất định sẽ có áp lực tâm lý cực lớn.
Sự thật cũng đúng như thế...